Thư Gửi Bạn, Những Người Sếp Của Tương Lai
Monday, November 28, 2011 |Gửi bạn, người sếp của tương lai.
Dù bạn đã đi làm hay chưa, chắc hẳn bạn đã từng suy nghĩ về
câu hỏi “Mình nên làm sếp hay làm lính”. Tôi không chỉ từng suy nghĩ mà đã trăn
trở khá nhiều với câu hỏi này trong một thời gian dài, nhất là khi chân ướt
chân ráo thật sự bước vào đời. Qua một số kinh nghiệm cũng như kiến thức học hỏi
được, tôi cũng phần nào tìm được câu trả lời cho riêng mình. Do vậy, tôi muốn
thảo luận với bạn những quan điểm của tôi cũng như hy vọng sẽ nhận được sự góp
ý của bạn về vấn đề này.
Tôi thích làm sếp đơn giản vì tôi thấy trong phim hay trong
truyện kiếm hiệp thường người sếp rất oách. Mỗi lần họ xuất hiện là bao nhiêu
người phải trầm trồ, thán phục. Cách họ di đứng, ăn mặc, chỉ đạo công việc, tổ
chức cuộc họp,…một phong thái rất chuyên nghiệp và…khác người. Vả lại, tôi nghĩ
làm sếp thì công việc an nhàn, lương lại khá cao, lại không bị ai sai khiến,…còn
làm lính thì như làm cu-li hay đầy tớ, suốt ngày bị sai vặt, lương đã thấp còn
bị chèn ép đủ điều, bóc lột sức lao động,..Nói chung “làm sếp” là một viễn cảnh
tươi sáng, còn “làm lính” là một tương lai “ôi tối”.
Sau khi xác định mình thích làm sếp rồi, tôi liền đặt câu hỏi:
“Làm thế nào để làm sếp ?” Tôi chỉ mới là sinh viên cuối năm 2 khi tôi đặt câu
hỏi này. Trong cùng thời điểm đó, phong trào “kỹ năng mềm” bắt đầu nở rộ. Hơn
chục trung tâm kỹ năng mềm mở ra với hàng tá các khóa đào tạo các “kỹ năng mềm”
mà nếu để ý kỹ, bạn sẽ thấy nội dung không có gì khác nhau cả. Trong số các
khóa đó, khóa về “kỹ năng lãnh đạo, làm việc nhóm” đã ấn tượng tôi hơn cả. Lúc ấy,
tôi đã có ý nghĩ: “chỉ cần mình thành thạo các kỹ năng lãnh đạo là mình làm sếp
mấy hồi”. Thế là tôi lao vào nghiên cứu về kỹ năng lãnh đạo. Tôi đọc sách viết
về nghệ thuật lãnh đạo, tham dự các buổi hội thảo, trò chuyện với các diễn giả
cũng như những người bạn cùng trang lứa có cùng mối quan tâm về lãnh đạo. Tôi
cũng làm theo hướng dẫn của các diễn giả, cũng ngồi lên kế hoạch cho cuộc đời
mình. Nào là sau tốt nghiệp 3 năm làm trưởng phòng, 5 năm ngồi ghế sếp, năm 30
tuổi thì làm giám đốc công ty nào đó và có một mái ấm nho nhỏ, hạnh phúc của
riêng mình. Tiếp sau đó 10 năm thì thành diễn giả,…Thậm chí tới 80 tuổi thì làm
gì nữa kia. Tất cả đều đã vào khuôn mẫu, có vẻ ổn và hứa hẹn một con đường làm
sếp rõ ràng phía trước. Thế nhưng, mọi việc lại không đơn giản như bề ngoài của
nó. Khi nhìn kỹ vào cái bảng kế hoạch, tôi chợt thấy rằng nó không ổn. Tôi đã
nhiều lần bỏ đi và lên một kế hoạch khác. Rắc rối xảy ra là chỉ với những kiến
thức về “kỹ năng lãnh đạo” mà tôi biết thì những chi tiết nảy sinh trong kế hoạch
như “làm trưởng phòng hay làm sếp ở công ty nào ?”, “công ty của riêng mình hoạt
động trong lĩnh vực nào ?”, “tầm nhìn cụ thể về một lĩnh vực trong vòng 5 năm tới
là gì ?”… tôi hoàn toàn không trả lời được. Thế là từ đó, tôi nảy sinh hoài
nghi, “chỉ cứ nghiên cứu kỹ năng lãnh đạo thì có thể làm sếp ?”.
Cũng trong thời gian này, tôi cũng có đọc một số gương sáng
tối về các sếp. Từ các gương sáng về những CEO nổi tiếng trên thế giới cũng như
ở Việt Nam, tôi thấy rằng họ đều có một điểm chung: xuất phát điểm con đường
làm sếp của họ bắt đầu từ một sự đam mê về nghề nghiệp. Không ai chuẩn bị trước
như tôi (hay ít ra tôi không thấy họ đề cập tới) là cứ ngồi nghiên cứu lý thuyết
lãnh đạo để chuẩn bị cho cái vị trí “sếp” của mình sau này. Không ai cứ tập
trung rằng tôi phải làm trưởng phòng, làm quản lý,…Họ chỉ đơn giản làm việc họ
thích, họ đam mê. Họ truyền cảm hứng, tầm nhìn và sự đam mê cho nhân viên của họ
để cùng nhau xây dựng lên đế chế hùng mạnh. Điển hình gần đây nhất là công ty
Facebook của Mark Zuckerberg hay Google của Bin và Page. Còn về mảng tối của sếp
thì khá nhiều. Những chuyện như tranh giành quyền lực, hối lộ, tham nhũng, vận
động hành lang, dùng tiền mua chuộc, thuê xã hội đen xử nhau,… nhan nhản trên
các trang báo. Rồi những chuyện gia đình lục đục như vợ chồng ly dị, con cái
nghiện ngập,..mặc dù chẳng bao giờ đăng trên báo nhưng xảy ra khá thường xuyên
và đôi khi là “lời nguyền” của người làm sếp. Cứ hình dung mỗi sáng thức dậy với
tâm trạng nơm nớp xem lợi nhuận công ty thế nào, mình có bị thằng nào chơi xỏ
trên báo hay không, ra đường mình có bị đứa nào theo dõi hay không, hôm nay
mình phải đi nhậu với ai,… rồi đến khi mỗi tối về nhà một mình ăn bên cái bếp vốn
lạnh từ lâu, một mình nằm trên một cái giường lớn thiếu hơi ấm của ai đó, một
mình sống trong biệt thự nhưng lặng tiếng người, thật làm tôi thấy rùng mình, sợ
và suy nghĩ lại “Mình nên làm sếp hay làm lính ?”
Rồi đến khi tôi nghe kể mẩu chuyện về “Alice và con mèo” từ
anh Giản Tư Trung, tôi cũng nhận ra vấn đề ở đâu. Đó chính là tôi thật sự không
nhận biết được bản thân mình. Tôi không biết mình thật sự muốn gì, mình thật sự
có khả năng gì. Tôi biết điều này bạn cũng đã nghe nói nhiều ở các lớp kỹ năng
mềm, nhưng tôi cam đoan rằng cái bạn nghe cũng chỉ là lý thuyết. Việc thật sự
nhận thức được bản thân mình là rất khó, không thể qua lý thuyết, không thể qua
chỉ vài ngày và không ai có thể giúp bạn
được ngoài trừ chính bạn. Có thể bạn may mắn
và giỏi hơn tôi là bạn đã nhận thức một cách rõ ràng về bản thân mình. Bản
thân tôi, khi đang viết bức thư này cũng đang trên con đường tìm hiểu chính
mình. Đúng là khi có quá nhiều thông tin cũng làm cho chúng ta bị hoang mang, ảo
tưởng.
Điều ngộ nhận đầu tiên tôi là “chỉ tập trung nghiên cứu nghệ
thuật lãnh đạo là có thể làm sếp”. Sau một thời gian tìm hiểu, tôi thấy rằng chủ
đề lãnh đạo cũng cũng có nhiều điểm giống chủ đề “tình yêu”. Bạn thấy rằng
“tình yêu” thì có vô số định nghĩa và trường phái thì “lãnh đạo” cũng thế. Tuy
nhiên, điểm mấu chốt nhất đó là cả hai đều có chung một “gốc”: chữ “TÂM”. Nếu
“tình yêu thực sự” xuất phát từ “tấm lòng” thì “lãnh đạo” hay nói một cách cụ
thể hơn là “nghệ thuật lãnh đạo” phải đi từ việc “Đắc Nhân Tâm”. Những công việc,
hành động của người lãnh đạo, bạn có để ý, dù là “người truyền cảm hứng”, “người
kết nối”, “người dẫn đầu”, hay gì gì đi nữa thì đều quy về ba chữ “Đắc Nhân
Tâm”, đều là những quy tắc hay nói một cách dân dã là những mẹo hay tiểu xảo “đối
nhân xử thế” sao cho thuận lòng người. Điều này đúng khi tôi thấy trong cuộc sống,
những người lãnh đạo thật sự không thể hiện ở cái chức danh “sếp này sếp nọ”.
Chỉ những người đã là “sếp” muốn trở thành “sếp tốt” phải biết nghệ thuật lãnh
đạo. Vì vậy, “nghệ thuật lãnh đạo” với tôi trong giai đoạn này thật chưa cần phải
tập trung nghiên cứu. Một người “sếp giỏi” thì điều kiện cần là kiến thức
chuyên môn tốt (kỹ năng cứng) và điều kiện đủ là am hiểu nghệ thuật lãnh đạo (kỹ
năng mềm). Do vậy, điều tôi cần làm hiện giờ là xác định được niềm đam mê thật
sự của chính mình, cố gắng học tập thật giỏi và củng cố kiến thức chuyên môn vững
vàng. Bên cạnh đó, tôi cần phải quan tâm tới những người xung quanh nhiều hơn nữa
và sẵn sàng giúp họ phát triển, vì khi đó tôi cũng đã phần nào “lãnh đạo” họ rồi.
“True leaders create leaders” mà.
Còn về việc “làm sếp hay làm lính”, quả thật bây giờ tôi
cũng không quan tâm nữa. Mỗi vị trí đều cho ta một trải nghiệm và cảm nhận mới
về cuộc sống. Một câu hỏi mà tôi thấy nhiều người hay đặt ra: “Làm sếp công ty
nhỏ hay làm lính công ty lớn”. Nếu là tôi, tôi sẽ thử làm cả hai và sẽ làm hết
sức mình. Đơn giản vì tôi muốn trải nghiệm, có thêm cơ hội thử thách chính
mình. Nếu phù hợp với đam mê của tôi nữa thì quá tốt. Vì thế, tôi thấy “làm sếp
hay làm lính” không quan trọng mà vấn đề là tôi sẽ làm tốt vị trí đó như thế
nào. Nhưng dù làm gì thì tôi cũng luôn nhớ lời của Barack Obama, “làm cha mẹ là
một “nghề” khó khăn và thiêng liêng nhất”.
Hêh. Có lẽ tôi đã quá dài dòng. Thật cảm ơn bạn vì bạn đã bỏ
công sức đọc tới dòng này. Dù sao cũng hy vọng được lắng nghe phản hồi từ bạn,
người bạn tốt của tôi.
Nhân dịp năm mới 2011 chúc bạn tôi có thật nhiều cái mới, thật
nhiều niềm vui, hạnh phúc và thành công. Chúc cho con đường làm sếp của bạn sẽ
ngày càng rõ ràng và ngắn lại ^ ^.
Hãy là một người sếp tốt của nhân viên mình, hãy là một người
lãnh đạo tốt của chính bản thân mình, bạn nhé.
Sài Gòn, ngày 01
tháng 01 năm 2011.
Người gửi.
Đỗ Hà Lộc
Bài dự thi sự kiện
Chia Sẻ Giá Trị Đắc Nhân Tâm
Chát xình chát chát bùm! Chát xình chát chát bùm!
Thursday, November 24, 2011 |Cầu xin đấng Ala giữ gìn cho bầy con của Ngài khỏi lầm đường lạc lối! Tôi có thằng con trai học năm cuối cùng ở trường Đại học Bách khoa và một đứa con gái, cháu nó lại xinh đẹp nên chúng tôi phải vất vả lắm mới buộc nó học hết được bậc trung học, nó đi lấy chồng rồi. Tôi đã có 2 đứa cháu ngoại...
...Thôi, để tôi kể cho các bạn nghe từ đầu - tôi đã phát rồ và phải vào nhà thương điên như thế nào. Bạn thấy đấy, tôi có nói nhảm đâu, tôi đang nghị luận một cách bình thường đấy chứ. Tôi có thể đặt câu không kém gì Exat Mamut. Tôi nói còn chí lý và logic hơn cả nhiều nghị sĩ nữa kia. Nhưng dù sao thì tôi cũng đang ở trong nhà thương điên. Nguyên nhân mọi chuyện chỉ là tại chát xình chát chát bùm...
Vâng! Kẻ tôi tớ trung thành của các bạn đây vốn là luật sư. Bạn còn nhớ xưa kia ta từng có một trường luật đấy chứ? Tôi tốt nghiệp chính cái trường ấy đấy. Mà còn được xếp vào loại "ưu" nữa kia, giờ thì gọi là "giỏi" ấy mà! Quả tình tôi là một luật sự, song không ở trong số những kẻ đi cãi cho bọn "chó sói" khét tiếng mổ thịt cả mẹ, cả chị, cả vợ, cả con gái và hàng chục mạng người thân thích khác. Những chuyện ly dị, cãi cọ trong gia đình và mọi thủ đoạn buôn bán rắc rối tôi cũng chẳng nhận cãi làm gì. Đã mấy năm nay rồi, tôi chỉ là luật sư ăn lương nhà nước tại một sở nọ, nghĩa là làm cố vấn tư pháp.
Tất cả bạn đồng học của tôi đều đã trở thành những ông hoàng. Lần nào đến văn phòng của họ tôi cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Không, lạy giời, tôi không ghen tị với ai cả, nhưng mỗi khi trông thấy các cô đánh máy trẻ măng của họ, tôi không tài nào nhịn liếm môi được. Như tôi đã nói đấy, tôi đã bỏ lỡ mất thời cơ, không làm đúng lúc cái công việc đáng lẽ phải làm và bây giờ thì đứng nhìn người khác mà...
Cuối cùng, tôi không chịu được nữa. Tôi bèn gửi đăng báo: "Văn phòng luật sư cần mướn một nữ thư ký trả lương hậu." Tôi có nghe nói trên thế giới này đàn bà nhiều hơn đàn ông, nhưng nhiều hơn bao nhiêu thì tôi chịu không hình dung nổi. Ai đến xin làm nữ thư ký cũng ngắm nghía tôi như người đi tậu nhà vậy. Họ đưa ra hàng tràng câu hỏi, tựa hồ không phải tôi muốn mướn họ, mà họ định mướn tôi ấy. Và sau mỗi cuộc lục vấn như vậy họ bỏ đi, buông thõng một câu:
- Để tôi nghĩ xem và trả lời sau.
Tôi không nhớ là trong đời tôi đã có bao giờ phải tốn nhiều nước bọt đến thế hay không. Đồng thời tôi cũng thấy khiếp sợ... Ngày thứ ba sau khi đăng báo, có một cô đến văn phòng tôi. Không phải một cô gái thường đâu mà là một hồ ly tinh hiện hình thì đúng hơn! Bạn đừng nóng ruột, tôi sẽ tả kỹ cô nàng và bạn sẽ phải tin tôi thôi. Trên vai, cô ta đeo một cái sắc như loại các sĩ quan vẫn mang khi diễn tập, chỉ khác cái là to gấp đôi. Chiếc váy cô ta mặc là thứ váy mà ta không thể nào hiểu nổi đâu là trên, đâu là dưới nữa. Và dưới chiếc váy "giật gân" ấy là hai bắp chân nõn nà tựa hồ hai quả ô liu khêu gợi: "Hãy ăn tươi nuốt sống chúng tôi đi!" Đôi chân để trần đi giày cao gót, mớ tóc lộng lẫy chấm đến vai...
"Ôi, trời đất, nhân danh Đấng Sáng Thế, xin hãy cho tôi có đủ sức!" - tôi thoáng nghĩ thầm. Và khi cô ta đung đưa cặp đùi tiến lại bàn tôi thì suýt nữa tôi đã ngã gục xuống để trở thành một vật hy sinh của tình ái.
- Ông cần nữ thư ký? - cô ta hỏi.
Tôi không còn đủ hơi sức để trả lời, tôi cũng không nói ra nổi được lấy một tiếng nào cả. Tôi chỉ nhớ là ngực tôi phập phồng như bễ lò rèn. Cô nàng ngồi xuống trước mặt tôi.
- Em tên là Bixen ạ - cô ta bắt đầu - 21 tuổi, cao 1 thước 62, nặng 57 cân. Nỗi ham thích duy nhất của em là khiêu vũ. Em rất mê nhảy. Mục đích đời em là trở thành tài tử điện ảnh. Trong các loại hoa, em thích nhất hoa mộc lan, nước hoa thì loại "ôrigan". Mối tình cuối cùng của em là một thuỷ thủ Mỹ.
Vừa kể cho tôi nghe đoạn tiểu sử ngắn ngủi ấy, cô ta vừa ra sức nhai kẹo cao su. Thấy tôi cứ lặng thinh, cô ta hỏi:
- Thế nào, có được không ạ?
Tôi hé mắt nhìn: chiếc váy mặc hớ hênh quá! Lấy hết nghị lực, tôi cố sức thốt lên:
- Đư... ư... ợc lă... ắ... m!
- Em xin 300 đồng một tháng ạ.
Từng ấy thì gần bằng tất cả số lương luật gia của tôi rồi còn gì, nhưng không sao. Đối với cô nàng thế này thì cũng không tiếc.
Thế là chúng ta đã làm quen với Chát xình chát chát bùm rồi đấy. Cô ta chính tên là Bixen, nhưng tôi gọi cô là Chát xình chát chát bùm. Vì sao? Vì ngay hôm đầu, ngay từ cái giờ phút đầu tiên ấy, cô ta đã luôn miệng nhắc đi nhắc lại: "Chát sình chát chát bùm!... Chát xình chát chát bùm!" Đồng thời cứ giật giật người lên một cách lạ
lùng và khẽ nhún nhẩy...
Công việc tôi đang làm đương nhiên là bị xếp xó rồi. Chúng tôi cùng ăn bữa trưa và bữa chiều với nhau. Đến thứ sáu cô ta hỏi:
- Chủ nhật này ta đi đâu ạ?
- Em thích đi đâu thì chúng ta đi đấy - tôi đáp.
- Ta ra ngoại thành chơi nhé.
Thế là chúng tôi đi ra ngoại ô thành phố, đến các hòn đảo, các khu vườn. Mọi sự đều hay: nhưng những cuộc đi ấy chẳng mang lại được cái gì béo bở cho tôi cả. Tôi sợ đụng phải cô ta. Giá cô ta vô tình bỗng chạm phải tôi thì tôi giật thót người lên như bị điện giật vậy.
Ngoài ra, lần nào cô ta cũng kiếm một chàng trai trẻ nào đó và họ bắt đầu ưỡn ẹo chát xình chát chát bùm, chát xình chát chát bùm. Họ nhảy đến hàng giờ đồng hồ! Làm như thể tôi may sắm cho cô ta, cho ăn cho uống, dẫn đi chơi lại kèm thêm việc bỏ vào túi cho cô ta 300 đồng, để cô ta vui chơi với kẻ khác... Có lần một thằng mất dạy nào đó trông thấy hai chúng tôi trong hiệu ăn đã hỏi:
- Đấy là con gái ông? Ối chà chà, tuyệt quá!
Tôi bèn cạo râu mỗi ngày hai lượt. Sơmi hồ hột, quần là thẳng nếp, mỗi ngày một bộ comlê mới, bông hoa gài ngực áo... Vợ tôi thường hỏi:
- Mình làm sao thế?
- Làm thế nào được, thời buổi bây giờ phải thế - tôi đáp quanh co.
Tôi điên người vì cô nàng của tôi lại cứ nhún nhảy với bất kể một tên đê tiện nào. Cuối cùng, tôi nói thẳng cho cô ta biết là tôi ghen. Giá bạn được thấy cô ta biến sắc đi như thế nào! Nàng tiến lại gần, ngồi vào lòng tôi, đỡ lấy cằm tôi mà nói:
- Ông già ơi, ông chẳng biết quái gì cả. Giá như ông biết nhảy có phải hay bao nhiêu không!
Đó là cử chỉ âu yếm nhất mà tôi được cô ta ban cho trong đời. Một ý nghĩ vụt nẩy ra trong óc tôi: tôi sẽ học nhảy giấu cô ta, tôi sẽ cho cô ta một mẻ ngạc nhiên! Bây giờ thì hẳn không còn ai lôi được cô ta ra khỏi cánh tay tôi nữa. Nhưng đã ngần này tuổi đầu mà còn đến trường học nhảy thì làm sao coi được? Tôi bèn kín đáo học lỏm cách giơ chân múa tay của những kẻ bỏ mặc tôi. So sánh với những điệu nhảy thời nay thì những điệu nhảy khi xưa của chúng tôi chẳng qua như ngỗng bước...
Về đến nhà tôi vào ngay trong buồng khoá cửa lại và bắt đầu nhảy, chân dậm miệng nhịp chát xình chát chát bùm, chát xình chát chát bùm... Bị kích thích đến quá độ, tôi dậm chân mỗi lúc một mạnh.
Những người ở tầng dưới lúc đầu tưởng là tôi gõ để báo cho họ khỏi làm ồn nên mọi người lập tức yên lặng ngay. Nhưng sau đó tiếng dậm chân và những tiếng động lạ tai cứ tăng lên mãi nên họ bèn lên gác chỗ tôi xem sự thể ra sao. Nghe thấy ồn ào, vợ tôi, con trai, con gái, con rể, các cháu tôi chạy cả lên và nhòm qua lỗ khoá:
- Trời ơi, ông cụ phát điên rồi - mọi người lo lắng nói.
Vợ tôi bèn bảo:
- Ít lây nay tao thấy cung cách ông ấy có cái gì đáng ngờ lắm. Tao đã để ý thấy có cái gì khang khác...
Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình chát xình chát chát bùm, chát xình chát chát bùm... Vợ con tôi oà lên nức nở.
- Tao chẳng vào đâu, tao sợ lắm! - vợ tôi nói.
- Con cũng chịu thôi! - con gái tôi kêu lên.
- Phải báo cho sở cảnh sát - chàng rể tôi bỗng nghĩ ra.
Khi 3 người cảnh sát xông vào buồng tôi, tôi vẫn mặc độc một chiếc quần lót, tay ôm chiếc gối đứng dậm chân trước gương, miệng thì hát: "chát xình chát chát bùm!... chát xình chát chát bùm!..." Một người cảnh sát ôm ngang lấy tôi, vật xuống đất trói lại, quẳng vào ô tô và chở vào nhà thương điên.
Thoạt đầu tôi còn định nói: "Các người ơi, tôi có điên đâu, tôi học nhảy đấy mà!" Nhưng sau tôi nghĩ nếu thế lại càng nguy. Người ta lại bảo: xem đồ ngốc kia, hơn 60 tuổi đầu mà còn phải nhục nhã vì một con bé con. Tốt hơn hết là tôi đừng có nói ra. Cứ mặc cho họ tưởng rằng tôi điên thật thì cùng lắm người ta cũng còn thương hại tôi. Sau khi đã quyết định như vậy, tôi lại tiếp tục giả vờ điên. Ngay cả ở sở cảnh sát và trước mắt các bác sĩ tôi vẫn nhảy cẫng chân lên mà hát: "Chát xình chát chát bùm! Chát xình chát chát bùm!". Các bác sĩ đương nhiên là nghĩ ngay ra được một cái tên Pháp lẫn Latinh nào đó để đặt cho căn bệnh của tôi.
Thế là đã một năm nay tôi nằm tại nhà thương để chữa bệnh thần kinh. Dần dà tôi ít ngâm nga câu "Chát xình chát chát bùm!" hơn trước. Sắp tới đây tôi sẽ làm ra vẻ như trí khôn đã trở lại và họ sẽ cho tôi xuất viện. Quả tình trí khôn đã trở lại với tôi thật, nhưng quá ư là muộn...
Chát xình chát chát bùm! Chát xình chát chát bùm!
Có thai =))
Wednesday, November 23, 2011 |Người
chồng khi biết vợ có thai thì vô cùng vui mừng. Anh muốn cho tất cả mọi
người biết tin này nên lấy điện thoại của vợ nhắn tin: "Tôi đã có thai"
gửi đi cho tất cả mọi người trong danh bạ.
Được một lúc thấy mẹ vợ trả lời: "Sao nói là chồng không sinh được, con lại quan hệ với thằng Tiểu Lí à".
Anh rể trả lời: "Cô tính xử lí thế nào?".
Tiếp theo một người bạn thân nhắn tin: "Chúng ta đã nửa năm không gặp nhau, cô đừng đổ lên đầu tôi".
Đồng nghiệp nhắn: "Không phải chứ? Mới 2 ngày mà".
Cấp trên trả lời: "Tôi cho cô 10 triệu, cô nghỉ ngơi một thời gian đi".
Khách hàng nhắn tin: "Được rồi, cô đừng hù dọa tôi, ngày mai cô tới nhà tôi, chúng ta sẽ kí hợp đồng".
Một người lạ nhắn: "Cô li dị, chúng ta sẽ giữ đứa bé".
Một người lạ khác nhắn: "Hôm đó còn có giám đốc, không phải cô tính nói là của tôi chứ?".
Và một người lạ khác nhắn: "Đừng đùa chứ, tôi đã phẫu thuật triệt sản rồi".
Chồng lăn ra bất tỉnh =))
PHẢI HO LAO MỚI ĐƯỢC
Wednesday, November 16, 2011 |QUÊ TA VẠN TUẾ
Tuesday, November 15, 2011 |nh năm 1896, phải vậy chứ gì? Ông nghe tôi nói này, có bao giờ ông thấy con ra đời trước mẹ nó 8 năm không?
ồn mất. Tớ phải nộp thuế. Tớ tuyên bố rằng tớ chết rồi, nhưng ma nào tin.
Nghĩ về cha...
Tuesday, November 15, 2011 |Đời này ta còn được gặp bố mẹ mấy lần?
Tuesday, November 15, 2011 |Đêm qua, tắt TV xong lên giường nằm đọc sách nhưng chẳng vào. Bật điện thoại nghe FM, tình cờ nghe được một câu chuyện khiến ta giật mình tự hỏi: Đời này ta sẽ còn gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần nữa?
Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!
Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua...
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.
Trên đất bạn (Trung Quốc) mà sao nghe câu chuyện lại thấy giống với cuộc sống đang diễn ra trên quê hương mình đến vậy! Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình.
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là "hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là "chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay "thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...
Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?
(Theo Thái Lộc An Khang"s blog)